Sau khi thấy Ôn Văn, ánh mắt mờ mịt của Grandi bừng sáng, biểu cảm cũng trở nên khao khát.

Thật ra hắn đã không còn tư duy, cũng không có ý thức, nhìn thấy Ôn Văn liền có phản ứng chỉ vì chút chấp niệm sau cùng mà thôi.

Chấp niệm đó là theo đuổi tử vong, không muốn vĩnh viễn chìm đắm trong đau khổ.

Ôn Văn không nói gì, trực tiếp vươn tay phải hướng về phía cục thịt kia, sợi xích màu đen nối đuôi nhau tuôn ra bao trọn lấy phôi thai.

Năng lượng màu xanh sẫm đột nhiên xuất hiện chống lại xiềng xích, năng lượng này mới chính là lớp phòng hộ mạnh nhất của phôi thai.

Nhưng năng lượng này căn bản không có cách nào đột phá phong tỏa của xiềng xích, chớ nói chi đến việc tổn thương Ôn Văn.

Thấy phòng hộ không có tác dụng, thai nhi quái dị ở bên trong phôi thai thay tư thế một chút, chuyển thành đối mặt với Ôn Văn, bắt đầu nói ra những lời khó hiểu nhưng lại làm người ta sởn tóc gáy.

Âm thanh không có cách nào có thể hình dung từ miệng nó phát ra, sức công phá có thể làm người siêu năng trực tiếp phát điên, nhưng Ôn Văn chỉ cảm thấy có chút ầm ĩ.

Trước đó anh đã chuẩn bị sẵn, hơn nữa xiềng xích cũng ngăn cách được một phần nhất định, làm thai nhi căn bản không thể ảnh hưởng tới Ôn Văn.

Tiếp đó Ôn Văn dùng lực cố ấn vào trong lớp chắn năng lượng, bắt đầu hấp thu năng lượng của lớp phòng hộ này.

Không tới một phút, xiềng xích màu đen đã hút khô vòng phòng hộ, sau đó đâm vào trong phôi thai, bắt đầu hấp thu nguồn năng lượng hủ hóa khổng lồ ở bên trong.

Lúc bắt đầu hấp thu, thai nhi quái dị kia có chút luống cuống, trực tiếp mở mắt ra, lộ ra con ngươi đen kịt như vực sâu.

Ý thức của Ôn Văn trở nên mờ mịt, lúc tỉnh táo lại thì bản thân đã xuất hiện trên một cái sàn rất lớn phủ đầy sương mù màu xanh lá.

Trên sàn khắc ký hiệu kỳ lạ không rõ ý nghĩa, trông giống như một tế đàn cúng tế.

Sau đó Ôn Văn ngẩng đầu nhìn lên, vừa mới ngẩng đầu một cái người đã túa mồ hôi lạnh, vội vàng ngồi xổm xuống che mắt.

Anh vừa nhìn thấy ở phía trên lơ lửng một con quái vật có nửa thân trên là hình dáng phụ nữ tuyệt mỹ, nhưng nửa thân dưới lại là tổ hợp thịt đáng sợ!

Khoảng cách của quái vật kia với tế đàn không biết bao xa, nhưng thoạt nhìn rất khổng lồ, lớn đến mức mà Ôn Văn giống như xảy ra vấn đề với chuyện nhận biết khoảng cách.

Mà Ôn Văn có một loại trực giác, nó chính là đầu nguồn hủ hóa, là tà thần ở thế giới khác xa xôi!

Anh thế mà lại trực diện với tà thần mất rồi!

Không đúng, nếu đó thật sự là tà thần, cái nhìn khi nãy đã đủ làm anh biến thành quái vật vặn vẹo rồi.

Thứ kia chỉ là một hư ảnh không tồn tại, mà Ôn Văn hiện giờ có lẽ đang ở trong thế giới tinh thần mà thai nhi kia tạo ra!

Lúc này Ôn Văn mới yên tâm, khi nãy còn cho rằng mình sụp hố ở nơi này mất rồi.

Làn sương màu xanh lá trên tế đàn cuộn lại thành một vòng xoáy nước, ở bên trong là một bóng người cao lớn.

Bóng người này có cái bụng căng tròn, phía sau là một đôi cánh dơi to lớn có nhiều lỗ thủng, trên đầu là cái đầu bạch tuột đầy chất nhầy.

"Chậc chậc, mày không phải thai nhi ở trong phôi thai à, lớn lên nhanh như vậy là nhờ ăn Jinkela à?" [một loại phụ gia phân bón được quảng cáo phóng đại]

Mớ xúc tu trên đầu bạch tuột ngọ nguậy, nói với Ôn Văn: "Dừng lại, bằng không mày sẽ phải hối hận!"

Ôn Văn gãi mông, híp mắt, có chút thoải mái nói: "Mày kêu tao dừng lại, nếu tao dừng lại thật thì không phải quá mất mặt rồi à."

"Tao có thể ban cho mày được sống mãi!"

"Giống đám người siêu năng thảm thương ở bên ngoài à, thế thì miễn đi." Ôn Văn mất kiên nhẫn nói.

Con mắt của đầu bạch tuột trợn trừng, lớn tiếng nói: "Nhân loại đáng chết, mày căn bản không biết cái gì địa ngục thật sự!"

"Tao không cần biết."

Thân hình Ôn Văn khẽ động, cả người hóa thành tàn ảnh, nháy mắt vọt tới trên đỉnh đầu bạch tuột, đâm một phát, trực tiếp đâm xuyên sọ bạch tuột, quyền phong mạnh mẽ làm thân thể của nó cũng trở nên mờ ảo.

Ôn Văn hiện giờ khá là thiếu nhẫn nại, chỉ nói mấy câu đã mất kiên nhẫn rồi.

Ở trạng thái khỉ đầu chó, chỉ số thông minh thật sự không tốt, nhưng xét về thực lực thì chính là loại thể chất mạnh nhất hiện giờ của Ôn Văn!

Cộng với thể chất vampire, năng lực chiến đấu trực diện của Ôn Văn đang ở trạng thái mạnh nhất.

"Aiz... chỉ là hư ảnh mà thôi, xem ra mày cũng không có cách gì để đối phó tao, chỉ có thể dùng thứ này để kéo dài thời gian."

Mắt thấy Ôn Văn mềm không được cứng không xong, đầu bạch tuột ngày càng phẫn nộ hơn, xúc tu ngọ nguậy, sức vung đủ để đập chết ruồi.

Ôn Văn liếm môi nói: "Chậc, xúc tua trên mặt mày có vẻ khá là sai á, nếu cắt xuống cho tao ăn thì có lẽ tao sẽ suy nghĩ tới chuyện chậm lại một chút."

"A! Khinh người quá đáng!"

Đầu bạch tuột thật sự chịu không nổi, cả người phình to lên biến thành một con bạch tuột thật lớn có chi chít xúc tua, đồng thời cũng càng lúc càng lớn, nhanh chóng phính lên chiến trọn hết tế đàn.

Ôn Văn hoảng sợ, anh không có nơi nào để tránh né nên vội vàng đưa tay cản trước người, hô to.

"Đừng có tới gần ông!"

"Mày không được qua đây!"

Nhưng rất nhanh, bóng dáng con bạch tuột kia đã quyên qua cơ thể Ôn Văn, mặc dù khá là tởm nhưng không tạo thành tổn thương cho Ôn Văn.

Ôn Văn xụ mặt: "Aiz... mày chỉ là hư ảnh thôi, mày không thể chơi chiêu khác à? Đừng có dọa mãi được không?"

Đầu bạch tuột cũng có nỗi khổ khó nói, vốn nó vẫn chưa hoàn thành giáng xuống, chỉ tới được một phần ý thức mà thôi, không hề mang theo được chút sức mạnh nào.

Mà Ôn Văn thì lại có thể miễn dịch với ảnh hưởng tinh thần của nó, nó lại càng không có cách nào với Ôn Văn.

Vì thế chuyện duy nhất mà nó có thể làm là tạo ra hư ảnh dọa Ôn Văn mà thôi.

"Thôi quên đi, xem ra mày chỉ là một con cọp giấy, tao ra bên ngoài, hút khô mày nhanh một chút."

Ôn Văn sờ sờ thẻ bài trước ngực một chút, tập trung tinh thần, ảo cảnh trước mắt biến mất.

Đầu bạch tuột vươn tay, đầy căm hận nói với Ôn Văn: "Chờ đã, đừng đi, nói cho tao biết tên của mày!"

"Hừ, mày tưởng tao sẽ nói cho mày biết chắc."

"Tao sẽ tìm được mày, đến khi đó mày sẽ cảm nhận được tuyệt vọng thật sự!"

"Chờ mày tìm được tao đi rồi hãy nói, dù sao thì khi đó cũng là mày tới biếu quà cho tao thôi, đại trượng phu đi không đổi tên người không đổi họ, tao là Ngô Vọng, có gan thì cứ tới tìm tao!"

Nói xong, Ôn Văn mạnh mẽ rời khỏi không gian tinh thần này, để lại đầu bạch tuột phẫn nộ mà không làm được gì.

Từ ảo cảnh tiến ra, đã không còn ai có thể ngăn cản Ôn Văn hấp thu năng lượng nữa rồi.

Theo năng lượng hút vào, Ôn Văn có thể cảm giác được găng tay Tai Ách đang lặng lẽ biến đổi, bắt đầu từ hai vai, màu đen từng chút lan tràn lên người, bắt đầu mở rộng phạm vi.

Đột nhiên trong đầu Ôn Văn xuất hiện một âm thanh lạnh như băng, anh không khỏi mỉm cười.

'Tầng thứ ba, khu Tai Nạn của Trạm Thu Nhận Tai Ách đã được kích hoạt, có thể thông qua khu đầu mối Tai Hại để tới khi Tai Nạn...

Nhân viên thu nhận Tai Hại 10086 Ôn Văn được thay đổi chức vụ, thăng cấp làm nhân viên thu nhận Tai Nạn 4399, xin hãy tới khu đầu mối Tai Nạn, tiến hành thay đổi chức vụ...

Nhân viên quản lý kho khu Tai Hại Ôn Văn nhận được chức vụ mới, nhân viên quản lý kho khu Tai Nạn...

Ngục ti Tai Hại Ôn Văn, tiến hành thay đổi chức vụ, thăng cấp làm ngục đốc Tai Nạn, nhận được quyền quản lý phòng giam dưới khu Tai Nạn...

Trạm Thu Nhận Tai Ách tiến vào trạng thái đổi mới, tất cả thay đổi sẽ hoàn thành mở ra sau khi đổi mới kết thúc, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi...'

0.08543 sec| 2408.383 kb